Tiễn biệt những ngày buồn
Cách đây lâu lâu tình cờ đọc trên blast của một bạn (quên mất là ai rồi, hic) thấy hai câu “Em về gói bánh phu thê/ Gói đi gói lại cõi mê lòng mình” nghe hay quá chừng hay. Cứ ngỡ là ca dao (!)nhưng thử Google search lại không ra.
Hai hôm trước đọc được nguyên bài thơ này trên blog thị@, mới biết xuất xứ của nó.
Ở đây thì đương nhiên không thể xem phim “Ngõ Lỗ Thủng” như bên VN rồi, nhưng nghe Trọng Ðài phổ nhạc bài thơ này thì cũng hình dung phần nào giai điệu (Tự dưng lại nhớ “Chị Tôi” của Trọng Ðài, một thời mê mẩn “Tình riêng bỏ chợ/ Tình người đa đoan”).
Nhưng thôi, trong khi giống như thị@ chờ có ai đó upload nhạc của bài này lên thì post bài thơ vậy.
Cõi người ta!
Cõi người ta!
Niềm vui thì ít xót xa thì nhiều
Nỗi buồn níu giữ tình yêu
Cái nông nổi giữa trăm chiều dở dang
Em ơi chiều xuống nắng vàng
Cớ sao mưa đổ cắt ngang đường về
Em ngồi gói bánh phu thê
Gói đi gói lại cõi mê lòng mình
Ngỡ rằng sau cuộc chiến chinh
Ðôi vai anh ghé xuống tình của em
Ngỡ rằng đời sẽ lên men
Cái cò cái Vạc đã quen đầm lầy
Bà Còng ngồi bấm đốt tay
Trăng soi ngõ nhỏ chim bay vỡ lồng
Sắc rồi không!
Sắc lại không!
Cõi người với những mênh mông tràn trề
Mở lòng ra hết u mê
Gánh trăng về với thôn quê thả diều
Sương xiêu xiêu
Gió xiêu xiêu
Cái buồn ơi có biết chiều vàng không
Sắc rồi không!
Sắc lại không!
Cái buồn ơi có biết không chiều vàng
Người ơi người gánh trái ngang
Cho anh gánh với đa mang cùng về
Em ngồi gói bánh phu thê
Trăng soi ngõ nhỏ chim về ngủ đêm
Người ơi, buồn có buồn thêm
Ðể cho em được ngồi thềm ngóng trông
Bao giờ hết gió mùa đông
Thì buồn em mới dám không buồn người!
(Lời: Trung Trung Ðỉnh – Nhạc: Trọng Ðài)

Lan oi bai gi buon te tai vay.
LikeLike